i!
Nhanh như tia chớp thần tốc, Zan nhoài người lao tới. Cú khoát tay của cậu rạch đôi khối không khí như ngưng tụ, tạo nên luồng dao động dữ dội từ đầu mũi dao sáng loáng. Lưỡi dao đang nằm gọn trong tay Zan! Chỉ tích tắc, lưỡi dao sượt qua cổ Shin. Thiếu 1cm là cắt ngang động mạch. Nhưng Shin, bằng phản xạ nhạy bén tràn đầy từ sức mạnh tuổi trẻ, đã xoay người nhanh như phi tiêu. Dẫu tránh được lưỡi dao đoạt mạng, Shin cũng nhận ra sức mạnh khác thường của đối thủ. Zan di chuyển nhanh tới mức tưởng như mũi giày lướt trên không trung và lực lao đi của cậu mạnh như làm vỡ toang không khí. Không có thời gian nhiều hơn cho Shin suy nghĩ, cậu không thể để Zan ra đòn thứ hai.
Shin quay ngoắt, xoay chéo và tung một cú đá cao, hướng thẳng vào lồng ngực Zan. Lực đá đủ mạnh để cho Zan một đòn đau và hiểm. Cậu bật về phía sau một đoạn.
Sau cú đá thắng thế, chất adrénalone rạo rực lan tỏa, làm nóng hực các mạch máu dưới da, Shin đang trong trạng thái kích thích cực độ. Nhưng cậu cũng lập tức nhận ra, Zan hoàn toàn không hề hấn và dường như, Zan đã cố tình lãnh cú đá hiểm hóc ấy!
Trong tư thế không phòng thủ, Shin thấy Zan lao tới, một tích tắc, hoặc ít hơn… một cú đấm như trời giáng trúng giữa mặt Shin khiến đầu cậu xoay 90o, máu rỉ ra từ khóe miệng. Đầu váng vất nhưng Shin nhanh chóng nhận ra lưỡi dao trên tay Zan lại đang lao tới, xé gió…
Phặc.
Cánh tay Shin đỡ lấy cô tay Zan, lực chống trả ngang ngửa sức ra đòn. Trong giây lát, hai ánh mắt gằm ghè ghim vào nhau những tia lửa điện. Shin lấy lại thế tấn công, cậu lên gối thúc vào mạng sườn đối thủ. Zan lùi về sau. Ngay lúc ấy, nắm đấm của Shin lại giơ lên lao đến. Nhưng lần này, Zan nhanh hơn, hai ngón tay cậu chĩa ra, một động tác nhanh tới mức đôi mắt nhạy bén của Shin không thể bắt kịp, chỉ thấy một vật gì mảnh từ kẽ tay Zan vút đến…
Một tiếng hét đột ngột phát ra từ cổ họng Shin. Cậu khựng người và nhìn sang vai phải. Dường như có hai lưỡi dao mảnh và sắc vừa sượt qua bên vai cậu, để lại hai đường rạch trên áo sơmi. Máu bắt đầu túa ra, đỏ thẫm. Shin chợt nghĩ không biết đối thủ mang bao nhiêu thứ vũ khí trong người. Chỉ một giây xao nhãng, Shin đã ăn trọn thêm một cú đấm long trời từ Zan… Máu lại bật ra từ khóe môi. Zan không để kẻ đối diện có thêm cơ hội chống trả. Cả cơ thể cậu nhảy chồm tới.
Rầm…
Đầu Shin đập xuống sàn betong, trượt thêm một đoạn, váng vất. Cậu chắc một thân hình cao lớn đang đè lên cậu và quan trọng hơn, đầu cậu lúc này… không có điểm tựa! Shin mở choàng mắt. Cánh tay rắn chắc như đá của Zan đang ghì lấy lồng ngực cậu, lực đè nặng như đá tảng. Và Shin nhận ra, gần ½ cơ thể cậu đang nhoài hẳn ra mép sân!
Shin cố gồng người phản kháng nhưng càng bị Zan đè xuống. Khi một phần lưng không có điểm tựa, việc chống trả khó khăn hơn gấp bội. Shin chợt thấy cơ thể đang trượt đi, từng chút, chút một. Phần cơ thể lơ lửng bên ngoài ngày càng chênh vênh. Khuôn đầu Shin quay nghiêng, đôi mắt cậu choáng váng khi nhìn xuống dưới, sâu hút. Bất giác, hình ảnh cái xác sóng soài hiển hiện trên sàn betong, mắt như lồi ra nhìn trừng trừng Shin. Cậu nuốt khan… hãi hùng như nhìn thấy hình ảnh chính mình.
- Những kẻ ngu xuẩn thường phải chết! – Giọng Zan phát ra thản mặc, cậu chỉ cần thêm sức đẩy thân người Shin ra nữa, nó sẽ rơi xuống không trung – Game over!
Máu thấm đẫm vai áo Shin, một giọt rơi xuống, bay trong không trung và đáp đất. Tay Zan nắm chặt cổ áo Shin và…
- Z…Zan…nn…!!
Bỗng chợt, một giọng hét ngân trong khối óc Zan, dài và đầy sợ hãi, đầy run rẩy. Âm sắc mang tần số cao tới mức dường như tai người không thể nghe mà chỉ thanh động những phiến lá xanh thẫm, khiến chúng rung nhè nhẹ.
Chỉ trong một tích tắc, Zan bật dậy và lao đi như một cơn lốc. Đầu cậu chỉ còn một hình ảnh duy nhất: Nữ hoàng!
Shin bất ngờ bị buông ra, cả phần trên của cơ thể dúi xuống… Và theo quán tính, cả thân người cậu bắt đầu nghiêng và… rơi! Từ tầng năm!
Phặc.
Nhưng may thay trong lúc hoảng trí, cánh tay Shin đã trực vươn ra bấu víu bất cứ gì có thể. Lúc này cả hai bàn tay cậu bám chặt mép sân và cơ thể thì… lửng lơ! Trọng lực đè nặng lên tay Shin… 40m không hề là một tầm cao dễ chịu. Đôi mắt cậu cố không nhìn xuống dưới và cậu dặn lòng bình tĩnh.
Shin tập lên xà mỗi ngày nhưng với một bên tay bị thương và khi đang treo lơ lửng trên không trung thế này, khó mà cho nó là một bài tập thể chất. Dồn hết lực vào cánh tay trái, cậu vươn người lên, lên cao hơn…
… Shin nằm kềnh xuống sàn sân thượng, thả lỏng toàn cơ thể. Cậu vừa trải qua một điều khủng khiếp, dễ nghe hơn là một cuộc chơi mạo hiểm. Shin thở hắt ra, nhắm nghiềm mắt. Kẻ đối đầu đã biến đi đâu đó nhanh như chớp, vì một lẽ nào đó Shin chưa biết. Nhưng Shin chắc cậu và hắn còn chạm mặt. Lần sau nhất định cậu sẽ không thua.
Bóng tối đang đổ sụp xuống mi mắt Shin. Bóng tối câm lặng. Trong khối màu đen loãng u uất, những đôi mắt xanh trừng trừng đang nhìn Shin.
Chap 5:
Một tuần sau.
- Nếu anh không thể tự lo cho bản thân thì để em lo cho. Có phải là anh chỉ có một mình cô độc trên thế gian này đâu? – Giọng Mun vô cùng lo lắng và bực bội. Cô không thể chịu nổi việc Shin bị thương không rõ nguyên do, đã thế cậu vẫn đi làm thêm đều và không đến bệnh viện kiểm tra khiến vết thương bị nhiễm trùng nhẹ.
- Anh sống để tự hành hạ bản thân đấy à?! – Mun vẫn lầm bầm giọng điệu trẻ con. Cô không biết rằng Shin chẳng hề quan tâm lời cô nói. Đầu óc cậu trống rỗng và lạc nơi rừng sâu u tối. Suốt một tuần qua, cậu chỉ nghĩ đến cô gái bồ công anh. Khi người ta biết trước mắt còn rất nhiều bí mật và nguy hiểm không lường trước, người ta không thể sống yên ổn.
Học viện vừa tan, sinh viên đang kéo về phía cổng lớn tấp nập. Xung quanh ồn ào nhưng vẫn không một lời nào lọt vào tai Shin.
- Em sẽ mua đồ về băng lại vết thương và cho anh uống thuốc. Khi nào chưa khỏi, anh chưa được đi làm thêm.
- Hội học sinh có thông tin gì của Nữ hoàng không? – Shin bất giác quay sang hỏi Mun.
- Dạ? – Lòng Mun trùng xuống, dường như Shin thật sự không chú ý những lời cô nói nãy giờ. – Em không biết. Cô gái ấy không đi học cả tuần nay rồi, Zan Atashi cũng biến mất. Ở học viện này không có quy tắc cho cô ấy đâu.
Mun bỗng giật mình.
- Nhưng sao anh lại hỏi chuyện của cô ấy? Luật cấm của học viện…
- Thằng Kein kìa!
- Dạ?
Shin chỉ tay vào chỗ thằng bạn đang chen đến.
- Em về cùng nó đi, anh để quên đồ phải quay lại giảng đường lấy.
- Nhưng anh… em?
Shin đã quay lại rảo bước đi, giả vờ không nghe tiếng Mun gọi. Sự thật cậu không để quên đồ, cậu chỉ không muốn khiến Kein không thoải mái.
Bước khỏi khu vệ sinh, Shin dựa đầu vào tường.
Đã một tuần từ ngày cậu đối mặt Tử Thần trên sân thượng tầng 5. Cảm giác hãi hùng đã vơi bớt. Cậu đã sẵn sàng cho những điều điên rồ và khốc liệt hơn. Lúc này trong Shin có một cảm xúc mỏng manh không định dạng, cảm xúc cứ nhói lên mỗi lần cậu nhớ đến cô gái váy trắng trên thành tường cao. Shin hoàn toàn chắc cô gái ấy là cô gái bồ công anh 10 năm trước, nhưng lí do để hai người chính là một Shin hoàn toàn không biết… Chỉ một điều Shin biết, cậu nhớ khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, nhiều!
- Những kẻ như cậu sẽ mất mạng lúc nào không ai hay!
Shin mở choàng mắt, trước cậu là cô gái Hội trưởng. Trường đã tan lúc lâu, vì lẽ gì cô ta ở đây?
- Cô đang nói về điều gì thế?
Cô gái khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên những tia nhìn sắc xảo. Trông cô vẫn vậy, trưởng thành và đầy tự tin.
- Ở học viện này, lần đầu tiên tôi gặp một kẻ chạm tới Nữ hoàng mà vẫn – còn –nguyên - vẹn! Shin Kawada.
Shin nhíu mày, cậu đã biết hội trưởng không phải một kẻ đơn giản.
- Nói vậy nghĩa là cô cũng rõ cái chết của Tashi Kaito sinh viên khoa kiến trúc nguyên do từ đâu?
- Có những điều không biết sẽ an toàn cho bản thân mình.
- Còn cô thì đã biết rất nhiều điều không nên biết thì phải!
Cô nàng hội trưởng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lẫn trong lời nói vẫn là sự hăm dọa xa xôi.
- Cậu sẽ không có may mắn lần hai đâu. Nhưng vẫn còn muốn dấn thân vào, đừng có đứng một chỗ chờ đợi. Cậu không tự tìm nguy hiểm thì bí mật sẽ không bao giờ bày ra trước cậu. Song hãy nhớ, đừng có đùa với tính mạng mình.
Cô gái buông từng lời nhẹ nhàng, rồi cô quay người, thong thả bước… Từng lời ngấm vào Shin, cậu trân trân nhìn theo dáng cô gái ấy. Bất chợt ánh nhìn cậu lại bắt gặp dòng chữ trên chiếc gáy trắng ngần. Những nét chữ màu tím than sắc nét và gọn ghẽ, những nét chữ quen vô cùng. “Your soul belongs to me” – Linh hồn ngươi thuộc về ta!
Reng…
Điện thoại rung lên trong túi khiến Shin thoáng rùng mình, bừng tỉnh.
– Alo?
- Tao này. Mày đến bệnh viện kiểm tra chưa?- Là giọng ồ ồ của Kein
- Ừm… rồi. Tao chưa chết đâu.
- Im đi, mày chết tao vỗ tay cho coi. Mai có hẹn nhé. Tao, mày với em Mun ở Cafe Kitty, 10 giờ sáng. Tụ hội một bữa cho rôm rả.- Thằng bạn có vẻ hứng khởi
- Tao…
- Không chối! Tao sẽ chờ.
10 giờ sáng. Cafe Kitty.
Shin kéo ghế ngồi, Kein đã nhận ra thằng bạn có vẻ mệt mỏi bất thường trong thời gian gần đây.
- Dạo này mày sao thế?
- Không sao!
Kein quay ra vẫy người phục vụ, gọi thêm một tách cafe đen rồi quay lại câu chuyện với cậu bạn.
- Đừng có làm như tao mới quen mày. Hai mươi năm chơi với nhau mà mày còn có bí mật giấu tao sao?
Shin ngả người vào ghế, cậu không hề có ý định nói ra với người khác những điều đã trải qua.
- Không có bí mật nào cả!
- Vậy nói cho tao biết, vết thương của mày từ đâu ra?
- Tao nói rồi, tao đụng xe.
- Tao không dễ lừa thế đâu. Vậy nói đi, mày đã muốn tìm hiểu về Nữ hoàng học viện làm gì?
- Kein, mày không nên biết!
- Nếu mày có chuyện mà tao không biết thì tao mày khỏi bạn bè nữa đi!
Kein nhoài người, đan tay trên bàn, chú mục vào Shin.
- Mày có chuyện gì với Nữ hoàng, phải không?
Shin thở hắt ra.
- Cô gái tao gặp 10 năm trước ở đồng hoang gần khu trợ cấp xã hội. Tao tin cố ấy chính là Nữ hoàng!
Trong đôi mắt Kein lộ vẻ bàng hoàng, rồi bất chợt trở nên nghĩ ngợi.
- Cô gái mày bảo gặp ở đồng hoang năm ấy, khi tao mày đang bắt chuồn chuồn ớt?
- Phải! Tao tin Nữ hoàng học viện là cô ấy!
- Mày điên rồi! – Kein bỗng gắt lên. – Thằng điên khùng.
- Tao biết mày sẽ nghĩ ta ảo tưởng, nhưng tao tin vào cảm giác của mình.
- Điên rồ! Tao không nói mày đã ảo tưởng rồi nhận nhầm! Tao muốn nói…
- Tao biết mày nghĩ gì. Nếu người con gái ấy còn trên đời, chắc đã thành một bà cô ngoài 30. Và rõ ràng là giữa cô ấy và Nữ hoàng khác nhau quá nhiều. Nhưng tao chắc có gì uẩn khúc. Tao chắc linh cảm của tao không sai!
Kein nuốt khan, đầu cậu rối lên, cậu thực sự muốn giải thích cho Shin điều đang nghĩ.
- Không phải! Shin à…
- Mày không cần nói gì nữa. Mày biết không thay đổi được tao mà. Tao sẽ tự xác nhận. Mười năm rồi, tao đã chờ ngày hôm nay mười năm.
Dứt lời, Shin đứng dậy.
- Mày và Mun chơi đi. Tao có việc rồi.
- Ơ thằng này! Ê! Shin!
Shin đã đi khuất dạng. Lúc này người phục vụ mới đem cafe tới. Cùng lúc Mun bước vào cửa hàng.
- Hì! Anh Kein.
- Chào em! Sáng nay em có tiết không?
- Không ạ!
Mun ngồi xuống ghế, để ý thấy có hai tách cafe. Cô nhìn quanh.
- Anh Shin đến rồi ạ?
- Mun à, anh hỏi chuyện này.
- Vâng!
- Em còn nhớ cái lần tụi mình với lũ thằng Xoăn ra đồng bồ công anh chơi 10 năm trước không? Cái lần mà khi chạy bắt chuồn chuồn thằng Shin ngã rồi đứng dậy nói lảm nhảm đấy?
Mun chau mày.
- Cái lần mà anh Shin bảo có cô gái váy trắng đỡ anh ý đứng dậy phải không ạ?
- Ừ đấy, cô gái có nụ cười như ánh mặt trời và giọng nói trong trẻo đấy.
- Anh nói cứ như thật thế. Hôm ấy cả lũ đứng trên cánh đồng có mỗi anh Shin bảo thấy cô gái ấy. Nhưng sự thật em, anh với đám còn lại đâu thấy ai đâu?
CHƯƠNG II: Sương mù
Chap 6:
Mỗi ngày qua, dấu tích của cô gái bồ công anh trong Shin càng mơ hồ, mong manh nhưng cảm xúc trong cậu lại càng trở nên rất thật. Mặc kệ những nguy hiểm rình rập, những trò chơi sinh tử điên rồ rồi những đe dọa khó lường trước mắt, bây giờ, chỉ một việc Shin muốn làm là gặp người con gái ấy, trực diện. Sẽ không còn là hồ nghi nữa, cậu muốn chính miệng nói ra thứ tình cảm len lỏi trong trái tim cậu suốt 10 năm qua. Cậu muốn biết người con gái ấy tại sao có sự thay đổi. Đôi mắt cô độc, đôi bàn tay lạnh lẽo. Shin muốn thấy lại nụ cười trên gương mặt ấy của mười năm trước, ánh mắt ngây thơ và đôi bàn tay ấm!
“Không tự tìm nguy hiểm thì bí mật sẽ không tự bày ra trước mắt”
Sẽ là một quyết định điên rồ!
Chiếc xe bus dừng lại, chỉ vài giây, người tài xế đã nhấn ga phóng vút đi. Chàng trai trẻ vừa bước xuống trạm chờ vắng vẻ, chỉ một chốc đã lạc lõng giữa con đường trải dài xa hút. Không có một chiếc xe qua đường, một âm thanh của sự sống con người. Chiếc xe bus Shin vừa xuống chỉ như muốn lao vút qua khỏi khu vực hoang vắng này. Người tài xế đã rất bàng hoàng khi Shin muốn xuống trạm tại đây - vùng ngoại ô phía Tây thành phố, nơi ½ diện tích đã thuộc về khu biệt thự Mortu Ary.
Cùng chiếc di động kết nối wifi trên tay, Shin đi men theo con đường mòn tìm khu biệt thự. Một căn biệt thự rộng lớn vẫn thường cách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng một khu biệt thự trơ trọi giữa một cùng ngoại ô rộng và hoang vu đến thế này thì không hẳn là bình thường. Bất chợt, bên lối đi, từ một lùm cây rậm rạp, một thân người bước ra. Shin lập tức cảnh giác. Nhưng có lẽ cậu đã cảnh giác quá vì kẻ lạ giống một người khách qua đường. Mà không lẽ một vùng ngoại ô cây xanh tốt thế này lại không có một bóng người?
- Anh bạn đi đâu vậy? – Kẻ lạ bỗng dừng trước Shin bắt chuyện. Hắn chừng ngoài 20, làn da trắng muốt như chăm sóc kĩ lưỡng, hắn không đẹp những đường nét trên gương mặt dường như sắc nét một cách kì lạ, như vẽ lên bằng một loại mực nước bất hoại.
- Tìm cảm giác lạ! – Shin buông thõng câu trả lời. Không gợi một chút hoài nghi. Cậu thật sự không thích có kẻ xen vào kế hoạch của mình.
- Chốn này không phải vực sâu núi thẳm gì cho thanh niên như cậu chơi trò mạo hiểm đâu. Tốt nhất nên về đi.
Trong giọng nói của kẻ lạ phảng phất mùi đe dọa, Shin bất giác lấy lại cảnh giác. Cậu chợt để ý thấy đôi mắt kẻ đối diện, một đôi mắt đen như người thường nhưng dưới đáy mắt hình như hằn vài tia xanh nhạt. Shin muốn kết thúc cuộc chạm mặt vô nghĩa ở đây,
- Tôi sẽ trở về lúc nào muốn! – Dứt lời, Shin bước ngoặt sang và lại sải chân đi.
Kẻ lạ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, khuôn miệng nở một nụ cười bán nguyệt. Trong hai con ngươi của mắt hắn, những vệt xanh đột ngột bắn tủa ra… Một tích tắc, mắt hắn biến thành đặc một màu xanh thẫm, như màu lá, con mắt lá trừng trừng.
Không quá khó để tìm ra khu biệt thự. – một khu vực rộng lớn mắt thường từ xa không định nổi diện tích. Khu biệt thự bao quanh bởi một bức tường tầm 4m. Nhìn từ xa chỉ thấy những lùm cây xanh mọc rậm, vài con quạ lạc đàn thơ thẩn trên những ngọn cây cổ thụ chót vót. Không gian nhuốm một màu câm lặng, tưởng như nghe được sức ngân của sự tĩnh lặng. Đôi chân chàng trai trẻ men theo con đường song song chạy dọc bức tường cao, chợt dừng khựng. Nơi mảng tường gần cổng chính
Chibbi - Vương quốc thần tiên:Thể loại mạng xã hội mới với cách chơi độc đáo, tương tác dễ dàng, đang rất thu hút cộng đồng tuổi teen tham gia giải trí cùng bạn bè.
Bình luận
Từ khóa :
, ,
Uc Browser 9.3 sử dụng trình duyệt này để tải game ko bị lỗi, tiết kiệm chi phí, thời gian ... •Hướng dẫn •Tải ngay
• Thanks Xtgem gave me a great web hosting! So I always abide by the rules of you Please contact me if I have any negligence - Email nguyenanhtuan407@gmail.com